Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

Tháng 11 hạnh phúc của em

Em không thể nào chiếm hữu được anh nhưng em có thể đăng ký cho anh là 'chính chủ'.

Trà My
(Dự thi 'Những lần đầu tiên đáng nhớ')

Tháng 11 với những bản nhạc du dương cùng em ngủ mỗi đêm, với những yêu thương nằm lặng yên ngoan ngoãn trong tim mềm... Em tưởng rằng sẽ chỉ trôi qua bình yên như thế! Tháng 11 ơi, gửi dùm em một chút nhớ, một chút thương, một chút yêu đong đầy nơi sâu thẳm nhé!

Có cơn gió vô tình trên vai em lướt nhẹ. Là hơi thở của mùa thu đó nhưng đã sắp xa lìa, em phải tạm biệt những chiều ngẩn ngơ, lang thang trên từng con phố bằng chiếc xe quen thuộc, bồi hồi thấp thoáng một chút nắng mơn man. Em cho xe tăng tốc, buồn vui ùa về tràn phố nhỏ, cùng tiếng nhạc êm ái em đang nghe mùa đông đã thật gần.

Tháng 11 của những ngày đã qua, em từng cảm nhận được vị ngọt ngào và sâu lắng của tình yêu nhưng đầy dối trá. Em từng yêu vào những ngày gió lướt ngang như thế. Gió cho em biết một điều rằng tình yêu không phải chỉ có em yêu ai hết lòng là đủ, những yêu thương đầu vẫn còn vẹn nguyên nơi đó nhưng đã thôi không phải dành cho kẻ phản bội em.

Những ngày em ngồi nghe tiếng mưa rơi theo giọt nước mắt ướt nhòa, thấy yêu thương đong đầy trong trái tim còn bên ngoài thì xót xa dữ lắm! Em... đã có lúc yêu. Từ khi ấy, em dặn lòng mình nghỉ yêu đi nhé, để thôi không còn đau hay đơn giản hơn là để thời gian xoa dịu nỗi đau đớn ở trong em bởi vì nó đau hơn em tưởng. Em nghĩ mình chỉ cần gào khóc, chỉ cần oán hận và căm ghét kẻ đã rời bỏ em rồi giương mắt nhìn anh ta phải trả giá mà bước tiếp nhưng có lẽ nó chẳng có tác dụng gì.

Em tự trách bản thân mình không đủ tốt, không đủ xinh đẹp hay giỏi giang để níu kéo anh ta, cho nên anh ta mới ruồng rẫy em mà kề bên người khác. Em đã tổn thương biết bao nhiêu? Buồn tủi biết bao nhiêu... Khi em tự đổ lỗi cho mình và cố khống chế cái thứ ở bên ngực trái mình rằng: "Đừng in hình ảnh của ai vào đó nữa, cho đến khi em thực sự sẵn sàng".

Đã có lúc, em cảm thấy hối hận vì hành động chẳng giống em. Em của giờ đây có lẽ đã khác, mà phải khác đi nhiều, không còn là con nhỏ ngờ nghệch, ngu ngốc, tự chuốc lầm lỗi về mình của ngày xưa. Em đã cố gắng sống lạc quan và mạnh mẽ, bỏ ngoài tai tất cả những dị nghị hay bàn tán của thiên hạ về những thứ em làm, em chẳng quan tâm mình được nghĩ như thế nào? Hay như thế nào trong mắt những kẻ đối với em chẳng hề thân thiết bởi vì em vẫn còn tỉnh táo. Em... là như thế đó!

Rồi em gặp anh vào một ngày tháng 11. Từng ngày anh kể cho em nghe về những điều trước đây chưa có ai nói, về không gian và thời gian ở nơi có anh, về những dự định và rót vào tai em những lời mật ngọt ấm áp, lãng mạn để lại khiến em bồi hồi, chạnh lòng thổn thức. Em thấy mình thật lạ! Tháng 11 của hôm nay dịu dàng và bình yên.

Em luôn bồi hồi đợi chờ anh xuất hiện trước mắt em. Là thật đấy. Dù em có ngại ngùng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh khi ta đối diện nhưng anh ngốc ạ, em để ý anh nhiều dữ lắm! Em vẫn cứ tự cho mình cái quyền dùng lý trí lấn át trái tim, chạy trốn tình cảm của những người muốn đến bên em tuy chưa từng thất bại nhưng lần này, với anh, em thấy khó quá! Anh chẳng giống họ, không như họ, hoàn toàn khác biệt như chưa có ai từng.

Anh chín chắn, trưởng thành, có cuộc sống của một người đàn ông ngót 30 nhưng vẫn nhí nhảnh, hồn nhiên và trẻ con lắm! Anh nhẹ nhàng, tình cảm, ấm áp đến đặc biệt và không thiếu chút lãng mạn, ngọt ngào trong không gian, thời gian anh dành cho em. Vâng, anh ở đó, gần em mỗi ngày về khoảng cách địa lý nhưng trái tim anh không biết có gần với em không nhỉ?

Em là một cô gái vô cùng khó hiểu. Em có thể ngọt ngào với anh trong phút trước nhưng phút sau đã có thể lạnh lùng quay đi. Em không như vẻ bên ngoài hay cười hay nói anh thường thấy đâu, con người em là vậy, khó đoán và cũng phức tạp. Liệu anh có đủ kiên nhẫn với một đứa như em?

Tháng 11 mang anh đến thật bình dị và dịu êm. Em mãi nhớ tháng 11 ấy. Tháng 11, trời Hà Nội vẫn mưa, vẫn gió, ngày có nắng vẫn hát những bản tình ca... Em thấy bóng dáng anh đứng chờ em qua ô cửa sổ, thấy bóng dáng anh ở trước mắt đang nhìn em chăm chú. Em nhớ tiếng anh nghêu ngao vu vơ hát trên con đường quen mà lạ. Nhớ nụ cười của anh thật hiền, bàn tay anh thật lớn nắm mãi bàn tay em, đôi vai anh thật rộng và vòng tay của anh ôm em thật ấm. Hình như em đang hạnh phúc! Vì em gặp anh, thấy anh, nhớ anh và mong chờ điều gì đó ở nơi anh.

Em muốn anh bên em, thích em như bây giờ, muốn rúc đầu vào anh như đứa trẻ, muốn nghe anh nói "eo ôi"... Em muốn anh hãy ôm em từ sau lưng khi em viết lách, sẽ "vỗ béo" cho em mỗi tháng khi ở bên anh... Em có phải đã quá tham lam?

Em không thể nào chiếm hữu được anh nhưng em có thể đăng ký cho anh là "chính chủ". Anh phải chở che cho em, bên cạnh và thương yêu em nhiều anh nhé! Em không dám khẳng định là đã yêu anh hay chưa, chắc chắn là anh cũng vậy nhưng em nghĩ ở trong em 10 phần cũng có 1, 2 phần như thế và sẽ như anh nói không cần vội nói yêu để mỗi ngày ta bên nhau, lúc nào cũng nhẹ nhàng như vừa mới bắt đầu. Tất cả những điều ấy sẽ lưu vào đây, ngay phía bên ngực trái của em đây này, như chiếc hôn của anh trên bàn tay em, bờ môi em... vẫn nằm yên như thế.

Tháng 11 ngày xưa đã ngủ ngoan, ngủ ngoan những yêu thương cũ. Tháng 11 ngày nay đã đủ đầy những hạnh phúc trong veo. Em thích anh và cũng muốn... anh thích em. Sẽ thích nhau ít thôi nhưng thích nhau dài lâu anh nhé! Thích cho đến tận khi anh có một cô vợ trẻ nhất cơ quan luôn, có được không anh?


xem phim tan bach phat ma nu

 

Nguồn: ngoisao.net

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét